Ta của năm 18.

Cứ thế, câu chuyện của ta lật dần sang trang 18, bóng tối của cái tôi về ta từng chút một được hé lộ, ta càng nhận thức được hoài bão, càng tham vọng về bản chất thật sự của mình. Rồi rối rít chạy đi tìm trong lầm tưởng như thể đã biết sẽ có kho báu ở cuối một con đường chẳng rõ hướng mà bỏ quên một cuộc sống yên bình đến nhẹ nhàng ngay ở tầm mắt, đến cuối, như thể đã cầm trong tay món đồ chơi khi nhỏ mà ta dở mọi trò để vòi cho bằng được, để rồi thấu ra sự sỡ hữu mà ta đang có không phải là một hạnh phúc thật sự ! Ta dừng lại một lúc để chiêm nghiệm, hồi ức về những quãng đường ta đi qua, lâu đến mức phải trả giá bằng những cơn mưa mùa hạ, rồi chợt tiếng sấm rầm vang, ta như những dãy vân màu xám xịt vỡ òa ra thành từng hạt rồi rơi trong vô thức. Hóa ra ! Không phải ta là kẻ chạy đi tìm kho báu, mà lại là kẻ chôn vùi nó để che giấu trước chính bản thân mình, một kẻ từ cao ngạo ngông cuồng đến mù quáng cực độ. Tại đó, không căm ghét bản thân mình dù chỉ một chút, thay vào đó ta thương...