Ta của năm 17

Ta của năm 17, là ta của ngây dại bồng bột, là ta của những chán chường vội vã, ta không hề biết chậm lại, ta cứ gòng gánh cả thế giới, cứ nghĩ là mình không tưởng, ta vô tư trượt dài trong sự ngu dốt mà ngỡ rằng mình thấu thị tất cả, rồi thời gian khiến ta vỡ ra nhiều điều, lúc ta ngoài nhìn lại, tuổi 17 tự lúc nào đã đi mất, những hoài niệm không tên cũng từ lúc nào lại gõ cửa, một ngày trôi rồi chóng lại một năm, thời gian là gì !? Chó chạy ngoài đồng tuy nhanh nhưng thực tế thời gian lại dài hơn thế, không phải cứ chạy là tới, đôi khi bất chợt, con người ta ngoảnh đầu lại trong vô thức, liệu mình có đánh rời thứ gì không nhỉ !? Một câu hỏi mà, không thể nào đem lại câu trả lời mãn nguyện, đúng vậy, trong suốt một cuộc hành trình, ai rồi củng phải đánh rơi một thứ gì đó, ai rồi cũng phải ngoái nhìn rồi bỡ ngỡ, đôi khi cảm xúc chợt ghé qua rồi đi mất, nhưng có lẽ với ta như vậy đã là đủ ! 


Ảnh : Hoàng Đỗ

Vì dẫu thế nào, người đánh rơi vẫn là ta, ta không thể nào oán trách ai khác ngoài chính mình ! Thế nhưng, ta huyễn hoặc mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, những điều mới mẻ đến với ta ngày một nhiều hơn, cảm xúc của ta không thể nào bắt kịp chỗ cho những cái cũ, c'est la vie ! Ai đó đã từng nói, có mất mát thật sự, thì con người ta thật sự mới trưởng thành, vòng đời là thậm chí có mất đi chính mình đi nữa, đến cuối vẫn là mình của trưởng thành sau những tháng năm lạ lẫm, nhưng không còn là cái tôi vội vã của năm 17 tuổi...

                                                                                                                                          Ảnh : Hoàng Đỗ
Nội Dung : Mạnh weed.

Nhận xét