Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2018

Hỡi thế gian, tình là gì ?

Hình ảnh
Hỡi thế gian, tình là gì ? Ta thắc mắc, trước một câu hỏi vô thưởng vô phạt thế kia mà cớ sao nhân vật Lý Mạc Sầu trong tiểu thuyết Thần điêu lữ hiệp của nhà văn Kim Dung lại thốt lên trong đau đớn quá. Cũng giống như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã phải trải qua một đời người để chiêm nghiệm tìm ra chân tướng của sự thật. Và không chỉ vậy, biết bao tinh linh đang tồn tại trên cõi đời này cũng đang phải lận đận đi tìm một câu trả lời thỏa đáng cho riêng mình. Ta cũng thế, vì hiện thực đã không ít lần chạm mặt trước một điều chả mới mẻ này tựa chiếc áo thường ngày mà ta đang mặc. Với vốn trải nghiệm không nhiều của mình, ta tự đại trước ý nghĩ chiếc áo kia vẫn còn đương mới mà không thèm để tâm đến chuyện giặc giũ, ta cứ thế mặc nhiên. Rồi sự bình yên nào cũng đi qua và lúc này đây chính là lúc mà ta thực sự đối mặt với cơn bão bấy lâu nay vốn được dồn nén bởi những cái nhìn cụt ngủng của bản thân, chiếc áo kia trở mình đến hôi thối và lắm lem nhiều vạt màu tồn đọng trong lâu ngày mà vốn...

Ta của năm 18.

Hình ảnh
Cứ thế, câu chuyện của ta lật dần sang trang 18, bóng tối của cái tôi về ta từng chút một được hé lộ, ta càng nhận thức được hoài bão, càng tham vọng về bản chất thật sự của mình. Rồi rối rít chạy đi tìm trong lầm tưởng như thể đã biết sẽ có kho báu ở cuối một con đường chẳng rõ hướng mà bỏ quên một cuộc sống yên bình đến nhẹ nhàng ngay ở tầm mắt, đến cuối, như thể đã cầm trong tay món đồ chơi khi nhỏ mà ta dở mọi trò để vòi cho bằng được, để rồi thấu ra sự sỡ hữu mà ta đang có không phải là một hạnh phúc thật sự ! Ta dừng lại một lúc để chiêm nghiệm, hồi ức về những quãng đường ta đi qua, lâu đến mức phải trả giá bằng những cơn mưa mùa hạ, rồi chợt tiếng sấm rầm vang, ta như những dãy vân màu xám xịt vỡ òa ra thành từng hạt rồi rơi trong vô thức. Hóa ra ! Không phải ta là kẻ chạy đi tìm kho báu, mà lại là kẻ chôn vùi nó để che giấu trước chính bản thân mình, một kẻ từ cao ngạo ngông cuồng đến mù quáng cực độ. Tại đó, không căm ghét bản thân mình dù chỉ một chút, thay vào đó ta thương...

Ta của năm 17

Hình ảnh
Ta của năm 17, là ta của ngây dại bồng bột, là ta của những chán chường vội vã, ta không hề biết chậm lại, ta cứ gòng gánh cả thế giới, cứ nghĩ là mình không tưởng, ta vô tư trượt dài trong sự ngu dốt mà ngỡ rằng mình thấu thị tất cả, rồi thời gian khiến ta vỡ ra nhiều điều, lúc ta ngoài nhìn lại, tuổi 17 tự lúc nào đã đi mất, những hoài niệm không tên cũng từ lúc nào lại gõ cửa, một ngày trôi rồi chóng lại một năm, thời gian là gì !? Chó chạy ngoài đồng tuy nhanh nhưng thực tế thời gian lại dài hơn thế, không phải cứ chạy là tới, đôi khi bất chợt, con người ta ngoảnh đầu lại trong vô thức, liệu mình có đánh rời thứ gì không nhỉ !? Một câu hỏi mà, không thể nào đem lại câu trả lời mãn nguyện, đúng vậy, trong suốt một cuộc hành trình, ai rồi củng phải đánh rơi một thứ gì đó, ai rồi cũng phải ngoái nhìn rồi bỡ ngỡ, đôi khi cảm xúc chợt ghé qua rồi đi mất, nhưng có lẽ với ta như vậy đã là đủ !  Ảnh : Hoàng Đỗ Vì dẫu thế nào, người đánh rơi vẫn là ta, ta không thể nào oán trác...

Tháng 11 trong tôi ...

Hình ảnh
Hi vọng đây sẽ là những dòng cuối cùng mà tôi nói lên cảm giác này, cái cảm giác mà đã khiến tháng 11 vừa trôi qua của tôi trở thành một tháng đáng nhớ ... tháng của những cảm xúc trong tôi bừng cháy mạnh mẽ ! Tôi sẽ không thể nào quên được nó... nhưng tôi sẽ nhìn nó như là một "chất liệu" cho những cảm xúc cuối cùng có pha màu hối tiếc trước những tháng cuối cùng khi tôi còn ở thành phố này... - "Cùng một con người, ở một khoảnh khắc mà tôi từng gặp có khi chỉ thoáng qua và... đôi khi nó làm cho ta " điến " cả người ...  Trước khoảnh khắc đó... Cảm xúc tôi ngỡ ngàng như nhìn thấy một viên ngọc quý mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay... vì hiếm khi trong cuộc sống bộn bề này ta lại bắt gặp được cái xúc cảm kì lạ ấy, nhưng đồng thời chính bản thân tôi lúc đó cũng nhất quyết chống lại cái cảm xúc ấy để nó nó không tiến sâu vào tôi ... kết quả là bản thân tôi đã thua cuộc... Tôi tự hỏi sự thua cuộc của bản thân mình khi chống lại cảm xúc đó là có phải là sự thu...

Ngày đó ...

Hình ảnh
Ngày đó đến một lúc, bọn trong xóm chả thèm chơi với tôi nữa, và tôi cũng chả còn để ý xóm tôi nữa... Đứa nào vừa có em, đứa nào vừa chuyển đi, ngôi nhà nào cách tôi chỉ vẹn 3 căn vừa đập ra xây mới cả năm mà tôi còn chả hay biết... Bước ra khỏi nhà, tôi chỉ biết hướng mắt về phía sáng nhất khi đêm về để mà lao đầu chạy... Source: Hoàng Đỗ Năm ngoái tới mùa diều tôi cũng chả còn nhớ... khu đất tôi thả thì giờ người ta cũng đã làm trồng thanh long rồi! Và tôi cũng đã khác rồi, khác rất nhiều... Những thứ đẹp tuyệt đó chỉ dành cho sự vô tư, tình cảm không tồn tại trong nó vì tình cảm sinh ra sau nó và nó thì già đi... source: Vo Tan Loc

Duyên ...

Hình ảnh
Một sợi dây mỗi khi đứt, mỗi khi được nối thì đó lại là một lần nó ngắn đi dù ít hay nhiều... Những cái duyên cũ của tôi cũng vậy! Tiếc là ngày trước tôi không giật mình sớm mà vẫn cố nối lại, cái buồn lại là những cái duyên đó đã không còn nữa... Source: Hoàng Đỗ Và mỗi lần dây duyên đứt thì tôi chả có đủ một sợi keo để hàn gắn lại mang tên chữ "nợ" Tất nhiên "duyên" và "nợ" tôi đang nhắc đến chưa bao giờ là chuyện tình cảm, mà đó là các mối quan hệ đã từng của tôi! Những người tôi đã gặp và gặp được tôi luôn có một cái duyên nào đó... và cũng để lại một cái gì đó ngoài cái "nợ"... Source: Vo Tan Loc

Phố thì thênh thang một lối, người thì thôi thúc một đời

Hình ảnh
Mới chân thành một tí mà đã là của hôm qua rồi ! Ngày thì trôi, đêm thì chả có mà để tối thế mà cái thành phố này còn chưa hết hờn dỗi, và vẫn còn nhiều điều để mà hối tội. @Hoàng Đỗ Có những lúc là muộn nhưng dằn vặt vẫn chưa hẵn là vội và giờ đây thì ngồi đây giữa căn phòng đầy cây ngợp sương khói nơi mà đơn côi mỗi tông màu tối, có một gã tôi lại rãnh rỗi để mà gặp rắc rối bên cái đồi hoa già cội gầy guộc nhiều gai góc ! ,, Kìa làn gió đưa lên từ đám mây, như thằng nhóc năm xưa đầy ước mơ ... ! ''