Đường thì còn dài lắm, lúc trời chóng tối ta lại nhìn về nơi xa xăm, hoàng hôn thì đã nằm, trước mặt thì cứ tối tâm, ừ, hồn mình lại lẩm bẩm ''trời ơi mai này liệu con còn có ghé thăm'', đồi thì sâu thăm thẳm, sấm thì quá đủ cho ta ngắm vực để mà không đâm, xe, lại dở oái oăm, xăng, trốn đến tận gầm, mày, ừ, tao ! Lại biệt tăm. Nhưng mà, thanh xuân không được dài lắm, đời mình thôi ngán ngẫm, cơ hội thì phải nắm, suy ngẩm cho thật chậm, một dặm thôi cũng dễ nhầm, mưa thì cùng lắm mình tắm, gió thì hahaha cho khô cái dải dầm chết bầm, cà phê đâu phải tự đậm, trồng vậy nó mới mọc mầm, câu ca nào mà chả có thăng trầm, hoa nào chẳng mờ nhạc theo thắng năm, thôi thì người cứ mặc lao phăm phăm ! Ảnh : Hoàng Đỗ Nội Dung : Mạnh weed.